Vào phòng ngủ, Lãnh Tư Thần một tay đem cô ném ở trên giường,
không đợi cô có cơ hội bò dậy, lập tức kéo chăn một bên thành thạo đem cô
bọc kín mít, sau đó chính mình cũng nằm lên trên giường, tứ chi khóa chặt
cô, đem cô ép trong lòng ngực.
“Không được nhúc nhích, ngủ.”
“Mẹ kiếp! Tôi muốn nhúc nhích thì sao, anh đều đem tôi bọc thành xác
ướp tôi sao nhúc nhích được! Lãnh Tư Thần anh buông tôi ra, như vậy rất
khó chịu!” Hạ Úc Huân hiện tại chỉ còn lại cổ có thể nhúc nhích.
“Ngủ rồi sẽ không khó chịu, chờ em ngủ anh liền cởi bỏ cho em.” Lãnh
Tư Thần nhắm mắt lại nói.
“Được được được, tôi ngủ còn không được sao? Vậy anh có thể đi ra
ngoài trước đã chứ?” Hạ Úc Huân đành phải thỏa hiệp.
“Anh cũng rất buồn ngủ, anh hợp ba ngày ba đêm chưa chợp mắt, mới từ
hội trường ra liền nhận được điện thoại của Uất Trì Phi điện, một khắc
không ngừng chạy về nước……” Ngữ khí của Lãnh Tư Thần có chút suy
yếu, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt phía dưới một mảnh bóng mờ màu xanh lá.
“……” Hạ Úc Huân tức khắc không nói, nhìn khuôn mặt đnag ngủ của
người đàn ông trước mắt gần trong gang tấc, muốn nói gì đó lại thôi.
Anh càng như vậy, áp lực của cô lại càng lớn, cần phải nói rõ rang với
anh mới được……
Nhưng, với tính tình thằng nhãi này, thứ gì nói anh có thể nghe!
“Có chuyện gì muốn nói với anh sao?” Bên tai, Lãnh Tư Thần đột nhiên
hỏi một câu.
“……!!!” Hạ Úc Huân hoảng sợ.