Hạ Úc Huân mặt lập tức đen: “Tạm biệt, không tiễn!”
Lãnh Tư Thần khóe miệng khé nhếch, ánh mắt lóe sáng, tựa hồ như trêu
đùa cô có thể bổ sung năng lượng.
Trước khi đi, Lãnh Tư Thần nhìn Tần Mộng Oanh một cái, nói: “Bác sĩ
Tần, tôi vẫn là câu nói kia.”
“Cám ơn, nếu tôi cần hãy nói.” Tần Mộng Oanh cảm kích nói.
“Nói cái gì a?” Lãnh Tư Thần đi rồi, Hạ Úc Huân tò mò hỏi.
“Lãnh Tư Thần trước đó có nói, vì cảm kích chị luôn bên cạnh em, bảo
chị nếu có cần trợ giúp gì cứ việc đi tìm anh ấy.” Tần Mộng Oanh đúng sự
thật nói cho cô.
“A……” Hạ Úc Huân giật mình, theo sau lập tức nói sang chuyện khác:
“Mau nói với em chi tiết chuyện chị và học trưởng là như thế nào!”
Hạ Úc Huân lôi kéo cô ngồi xuống sô pha, rót nước cho cô.
Tần Mộng Oanh suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói: “Ba ngày
trước, lúc Âu Minh Hiên lái xe vô ý phát hiện Niếp Niếp ngất xỉu ở ven
đường đem bé cứu về nhà, bé lúc ấy vẫn luôn phát sốt, thẳng đến tối hôm
nay mới tỉnh lại. Lúc ấy anh ấy còn không biết Niếp Niếp chính là Lạc Lạc,
cũng không biết mẹ Niếp Niếp là chị. Chị lại hoàn toàn không nghĩ tới
người tìm được Niếp Niếp sẽ là anh ấy, sau khi nhận được điện thoại trực
tiếp đi đón Niếp Niếp, lúc ấy đi vội vàng, chị không có hoá trang……”
“Ách……” Câu nói kế tiếp không cần phải nói, Hạ Úc Huân cũng đã
đoán được: “Mẹ kiếp! Vậy cũng đúng? Âu Minh Hiên này là vận khí gì đây
a! Thật là người ngốc có phúc ngốc! Em cũng chịu phục!”