Hạ Úc Huân đầy mồ hôi, nhìn Mộng Oanh nhà mình bị tên hai mặt
chỉnh, một người thông minh như vậy đều bị anh xoay cho hôn mê……
Hạ Úc Huân người ngoài cuộc tỉnh táo vỗ bả vai Tần Mộng Oanh, buồn
bã nói: “Chị Mộng Oanh, chị có biết có một câu là…… Liệt nữ sợ triền
nam hay không?”
Tần Mộng Oanh: “……”
“Tin tưởng em, không có sai! Những lời này chính là tư tưởng trung tâm
mà bây giờ học trưởng muốn đối phó với chị đó! Chị nhìn đi, anh ấy tuyệt
đối có thể quấn chết chị!” Hạ Úc Huân một bộ chị tự cầu nhiều phúc đi.
Giờ phút này, cô thật sự thấy có điểm may mắn Lãnh Tư Thần là thuộc
tính cao lãnh……
Tần Mộng Oanh xoa xoa ấn đường, không thể không nói, trước đó cô
xác thật là bị Âu Minh Hiên xoay hôn mê, vẫn luôn vắt hết óc nghĩ anh rốt
cuộc có âm mưu gì, nghe xong Hạ Úc Huân nói mới hiểu được.
Mục đích của anh đại khái có lẽ…… Chính là đơn giản như vậy……
Thấy Tần Mộng Oanh nửa ngày không nói chuyện, Hạ Úc Huân hỏi dò:
“Cho nên, chị Mộng Oanh, lần này chị rốt cuộc là nghĩ như thế nào a?”
Tần Mộng Oanh trầm mặc nửa ngày, tựa hồ bình tĩnh xuống, thở dài một
câu nói: “Tùy anh ta đi.”
Đối với cô mà nói, chỉ cần Âu Minh Hiên không cướp Niếp Niếp với cô,
anh làm cái gì với cô đều không có ảnh hưởng.
Với tính tình của Âu Minh Hiên, sau khi biết tung tích của cô và Niếp
Niếp, sau khi trải qua cảm giác “Mất đi” này, hẳn là liền sẽ không kiên trì
lâu lắm.