Chỉ chốc lát, Tần Mộng Oanh liền nghe được bên trong truyền thanh âm
bất đắc dĩ của Âu Minh Hiên.
“Tôi nói, tôi thật sự chỉ có chút phát sốt mà thôi, cho tôi một cây nhiệt kế
là được, không cần phải cởi đồ để kiểm tra đâu!”
“Phải phải! Soái ca, vậy anh không hiểu sao! Anh tin tưởng tôi, tôi rất
chuyên nghiệp!”
“……” Nhìn đôi mắt đối phương như lang sói, Âu Minh Hiên không có
biện pháp không nghi ngờ sự chuyên nghiệp của cô. Bệnh viện, hộ sĩ……
Trong đầu các loại hình ảnh không thuần khiết.
“Ai nha, soái ca, anh xem anh sốt cao lợi hại như vậy! Tiêm trước một
mũi đi!”
“Khụ, không tiêm chỉ truyền nước biển được chứ?” Anh nhớ không lầm
mà nói, chích hạ sốt hình như phải cởi quần?
“Như vậy sao được! Phát sốt đương nhiên phải tiêm…” Hai mắt tiểu hộ
sĩ sáng lên chờ người nào đó cởi quần.
Âu Minh Hiên đen mặt, nói: “Tôi đột nhiên cảm thấy khá hơn nhiều, xin
lỗi, tôi vẫn là đi trước……”
Tiểu hộ sĩ lập tức nắm lấy áo anh, gào nói: “Soái ca! Soái ca anh không
thể đi, bệnh anh nghiêm trọng như vậy, thầy thuốc như mẹ hiền, tôi tuyệt
đối không thể nhìn anh như vậy rời đi a……”
Lúc Tần Mộng Oanh kéo cửa đi vào, Âu Minh Hiên đang vẻ mặt chật vật
mà cài nút áo sơmi.
“Tiểu mỹ, cô lại hồ nháo.”