Đang chuẩn bị đi chậm một chút, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm
trầm thấp của Lãnh Tư Thần, nói: “Chuyện anh nói em suy xét thế nào?”
“Chuyện gì?” Hạ Úc Huân không hiểu ra sao.
Con ngươi Lãnh Tư Thần ánh lửa ẩn ẩn mà nhảy nhảy, hít sâu một hơi,
gằn từng chữ một nói: “Nghỉ phép mang Tiểu Bạch ra ngoài chơi.”
“A, việc này a, nghỉ phép tôi có tính toán mang Tiểu Bạch đi ra ngoài
chơi a!” Hạ Úc Huân trả lời.
Lãnh Tư Thần cười lạnh, ý là không muốn dẫn anh đi cùng đúng không?
“Anh đã đáp ứng Tiểu Bạch rồi. Chúng ta một nhà ba người cùng nhau
ra ngoài chơi.” Lãnh Tư Thần nói.
Hạ Úc Huân vừa nghe tức khắc liền nổi giận: “Vậy anh còn hỏi tôi làm
gì!”
Mỗi lần chỉ biết lấy Tiểu Bạch tới ép cô, cô thật là chịu đủ rồi.
Hạ Úc Huântức giận càng đi càng nhanh, đi được vài bước đột nhiên
xoay người nói: “Lãnh Tư Thần, anh rốt cuộc khi nào cùng tôi ly hôn?”
Cô cũng không rảnh lo hẹn thời gian thích hợp tình huống thích hợp,
không thể nhịn được nữa mà trực tiếp hỏi ra.
Đồng tử Lãnh Tư Thần bỗng nhiên co rút lại, hàn khí bốn phía.
“Nếu anh đồng ý ly hôn, anh mới vừa nói một nhà ba người đi ra ngoài
chơi tôi có thể đồng ý.” Hạ Úc Huân đón gió tuyết, tăng thêm can đảm, bổ
sung một câu.
Lãnh Tư Thần cười lạnh một tiếng, nói: “Đã ly hôn còn tính cái gì một
nhà ba người?”