Cái bộ dáng an nhàn tiêu sái một chút đều không nhọc lòng kia, nhìn
thấy người đó đều ngứa rồi.
-
Sau khi hai người tới nội thành tìm một tiệm cơm cùng nhau ăn.
Ngồi xuống xong, Nghiêm Tử Hoa thay cô rót ly trà, nhịn không được
nói ra một ý tưởng mà mấy ngày nay bản thân vẫn luôn quanh quẩn ở trong
lòng.
Cái ý tưởng này anh đã đề xuất qua với chủ tịch, chủ tịch không phản
đối, bảo anh có thể đi hỏi tiểu thư một câu.Vì thế, Nghiêm Tử Hoa do dự
một chút tìm từ liền mở miệng nói: “Tiểu thư, kỳ thật tôi có một ý tưởng,
không biết có nên nói hay không.”
“Nghiêm đại ca, anh cứ việc nói.” Hạ Úc Huân thông minh mà sửa lại
xưng hô.
Nghiêm Tử Hoa ho nhẹ một tiếng mở miệng nói: “Là thế này, tiểu thư,
tôi nhìn ra được ngài đối với Lãnh tổng…… Rất có hảo cảm…… Ngài thật
sự một chút đều không suy xét sao?”
Hạ Úc Huân nhíu mày, tìm tòi nghiên cứu mà nhìn anh, hỏi: “Sao đột
nhiên nhắc tới anh ta? Có phải Lãnh Tư Thần đi tìm anh hay không?”
Nghiêm Tử Hoa vừa nghe lập tức kích động nói: “Sao có thể! Việc này
liên quan đến chung thân đại sự của tiểu thư ngài, tôi sao có thể làm việc
thiên vị việc riêng!”
“Ách khụ khụ, Nghiêm đại ca, tôi không phải nhằm vào anh, anh đừng
khẩn trương, tôi chỉ là không tin Lãnh Tư Thần mà thôi!” Hạ Úc Huân vội
vàng trấn an.