nhìn thấy Lâm Tuyết tiến vào anh liền có điềm báo dự cảm xấu, được rôi,
ông chủ quả nhiên giận chó đánh mèo.
Nhưng, làm ơn đi ông chủ, thiệp mời tôi là gửi cho Dư Hoằng Thu a, ai
có thể nghĩ đến Lâm Tuyết cư nhiên sẽ làm bạn gái Dư Hoằng Thu mà
tham dự chứ! Vậy cũng phải trách anh sao?
Lâm Tuyết kéo cánh tay Dư Hoằng Thu, tư thái nhã nhặn lịch sự ưu nhã
mà đi tới trước mặt Lãnh Tư Thần, nói: “Lãnh tiên sinh, sinh nhật vui vẻ.”
Lâm Tuyết khéo cười duyên dáng, vô cùng tự nhiên, tựa như trước đây
mọi thứ chưa từng xảy ra, con ngươi không có một tia oán hận, chỉ toát ra
một tia tình yêu thật cẩn thận.
Dư Hoằng Thu bên cạnh vẫn khách khí mà hàn huyên: “Lãnh tổng, sinh
nhật vui vẻ! Vô cùng may mắn khi được Lãnh tổng mời tôi qua đây tham
gia tiệc sinh nhật ngài!”
Lãnh Tư Thần thoáng gật đầu.
Anh bất quá là nể mặt Tiểu Huân mà mời hắn tới, nhưng thực hiển nhiên,
hiện tại anh đã hối hận.
“Lãnh tổng, đây là một chút tâm sy của tôi và Tiểu Tuyết.” Dư Hoằng
Thu trong tay cầm một hộp thủ công tinh tế, điêu khắc tinh mỹ.
“Nha, hộp này…… Là gỗ lim tơ vàng sao!” Âu Minh Hiên bên cạnh cau
mày nói một câu, ánh mắt bất động thanh sắc mà quét qua lại trên người
Dư Hoằng Thu và Lâm Tuyết, trong lòng hồ nghi, hai người này sao lại
cùng đi?
“Âu tổng thật có mắt nhìn.”