Cư nhiên là Lãnh Tư Thần!
Anh như thế nào lại ở chỗ này?
Lãnh Tư Thần nhìn Hạ Úc Huân nắm tay lại mặt đầy tức giận, còn Nam
Cung Lâm đang ôm cẳng chân kêu rên, độ nóng con ngươi càng ngày càng
thấp, sải bước mà đi qua.
Vẻ mặt lạnh băng kia, quả thực còn đen hơn tro dưới đáy nồi, so với dã
thú ăn thịt người còn đáng sợ.
Hạ Úc Huân còn tưởng rằng anh muốn đánh mình, theo bản năng mà ôm
lấy đầu.
Nhưng không nghĩ tới chính là, mắt thấy Lãnh Tư Thần lập tức đi đến
trước mặt Nam Cung Lâm, hướng đôi mắt ông ta chính là một quyền thật
mạnh.
“Đây là hứa hẹn của Nam Cung Lâm anh?” Lãnh Tư Thần hung hăng mà
nắm cổ áo Nam Cung Lâm, thanh âm lạnh đến tận xương tủy.
Lãnh Tư Thần một quyền khác đang muốn rơi xuống, lại kinh ngạc
ngừng lại.
Bởi vì, Nam Cung Lâm cúi đầu nở một nụ cười, lúc sau cư nhiên khóe
mắt không ngừng trào ra nước mắt……
Tiếp theo, anh chật vật mà ngã ngồi trên mặt đất, đầu chôn vào hai gối,
hai vai không nhịn được mà run rẩy……
Ách, anh đây là…… Khóc……
Hạ Úc Huân cùng Lãnh Tư Thần hai người tất cả đều ngây ngốc.
Nam Cung Lâm sẽ khóc? Việc này không khỏi quá kinh sợ rồi!