“Được được được, phiền con rồi bảo bối!” Hạ Úc Huân cúp di động, sau
đó có chút khẩn trương đi qua đi lại chờ đợi.
Đại khái qua ba năm phút, màn hình di động Hạ Úc Huân sáng lên, một
cú điện thoại gọi vào.
Cư nhiên là Lãnh Tư Thần mà mấy ngày nay cô hao tổn tâm cơ cũng
không thể nói một câu gọi tới.
“Alo, Lãnh tổng sao! Lãnh tổng hôm nay sao lại rảnh rỗi chủ động gọi
điện thoại cho tôi vậy?” Hạ Úc Huân cố ý làm ra một bộ kinh ngạc.
“Hạ Úc Huân, em đây là phạm quy.” Thanh âm Lãnh Tư Thần bên kia di
động tựa hồ có chút bất đắc dĩ.
Nghe câu nói đó Hạ Úc Huân liền biết Tiểu Bạch bảo bối thành công,
ánh mắt không khỏi mang theo vài phần tự mãn, quả thực hãnh diện.
Hạ Úc Huân hừ một tiếng, đáp: “Người nào đó có thể ỷ thế hiếp người,
tôi phạm cái quy tính là cái gì? Lại nói cũng không ai ép anh, anh có thể lựa
chọn không tới mà!”
“……” Con trai bảo bối mời, anh có đường sống để lựa chọn sao?
Không thể tin được nha đầu này cũng có một ngày thông minh, bắt được
điểm uy hiếp của anh. Kỳ thật, điểm uy hiếp lớn nhất của anh chính là cô,
nhưng cô lại trước nay không cần.
Bất quá, mấy ngày nay trừng phạt đã gần như được rồi, vốn dĩ cô không
cần biện pháp này, anh cũng chuẩn bị thu lại.
Hạ Úc Huân bên này mới vừa cúp máy của Lãnh Tư Thần, điện thoại
Tiểu Bạch lập tức gọi vào.