“Nam Cung huân, tôi cảnh cáo cô đừng dụ dỗ tôi!”
Hắn vốn dĩ sau khi trải qua một màn khiến người ta huyết mạch phun
trào kia, tiểu Thẩm Diệu An dưới thân đã có chút ngo ngoe rục rịch, hiện
tại nào chịu được cô lại dẫn dụ hắn như vậy!
Thẩm Diệu An mới vừa rống xong, phát hiện cô gái bên cạnh sau vài câu
mơ hồ không rõ lẩm bẩm tựa hồ lại mất đi ý thức.
Thẩm Diệu An quả thực sắp bị cô giày vò đến chết, nhanh chóng quay xe
ra, một lần nữa trở lại mặt đường.
Lúc này đây, hắn thời khắc chú ý động tĩnh của cô, sợ cô lại làm ra
chuyện gì khiến hắn không cẩn thận xe hủy người vong.
Cuối cùng, cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm mà tới nhà.
Thẩm Diệu An nhanh chóng đem vị tiểu tổ tong này đỡ vào trong nhà,
cẩn thận đặt lên trên giường trong phòng ngủ.
Thẩm Diệu An thở hồng hộc mà đứng ở trước giường, ngơ ngác mà nhìn
cô gái quần áo lộn xộn lộ ra một mảng da thịt lớn……
Sau một lúc lâu, hắn rốt cuộc gian nan mà dời tầm mắt, nhắm mắt lại
vươn tay giúp cô sửa sang lại quần áo đang lộn xộn một chút.
Vừa sửa sang lại, liền hỏng rồi, cô gái kia không biết như thế nào lại đột
nhiên tỉnh, đang lôi kéo tay hắn không bỏ: “Ta đây là ở đâu vậy…… Tiểu
mỹ nhân……”
Hỗn đản! Có thể đứng lại kêu hắn là tiểu mỹ nhân hay không!
“Nhà tôi!” Thẩm Diệu An tức giận mà rút tay ra, nói: “Nam Cung huân
cô mau tỉnh táo lại một chút cho tôi! Tôi là Thẩm Diệu An! Thấy rõ rang
chưa?”