Thẩm Diệu An nghẹn khuất mà xoa xoa tóc, ngay sau đó dưới ánh mắt
thúc giục của bốn người tiếp tục nói: “Cũng may Nam Cung huân tin tưởng
tôi trong sạch, sau đó cô ấy thấy Lãnh Tư Thần móc súng ra thật sự muốn
giết tôi liền bắt đầu tức điên! Một chân đá súng trong tay anh ta rồi bắt đầu
cùng anh ta đánh nhau, tôi nhìn mà cũng mông muội lòng vòng luôn rồi?
Cô ấy vừa rồi còn toàn thân vô lực như uống phải thập hương nhuyễn cân
tán, đột nhiên hệt như tiêm máu gà, ngay cả Lãnh Tư Thần cũng đánh
không lại cô ấy, bị cô ấy đá cho một đá vào bụng nhỏ! Sau đó liền ôm bụng
ai oán nói em cư nhiên đánh anh, em cư nhiên vì một người đàn ông mà
đánh anh……”
Âu Minh Hiên không hợp thời điểm mà phụt một tiếng bật cười: “Tôi
nói Thẩm công tử này, cậu còn rất có thiên phú kể chuyện a!”
Thẩm Diệu An trừng anh một cái, tiếp tục nói: “Dù sao lúc ấy chính là
như vậy! Sau đó hai người bọn họ liền bắt đầu hồi ức quá khứ rồi lôi
chuyện cũ ra tính sổ gì đó, đại khái ý tứ chính là Nam Cung Huân hướng
Lãnh Tư Thần nói tôi không yêu anh, 5 năm trước đã không còn yêu anh,
anh làm gì cũng vô dụng, vẫn là hết hy vọng đi! Sau đó Lãnh Tư Thần liền
rất cô đơn rất thương tâm nói câu em đủ tàn nhẫn rồi chạy đi! Sau đó Nam
Cung Huân liền hộc máu, té xỉu, chính là như vậy…… Mẹ ơi nói mệt chết
tôi rồi, mau cho tôi uống miếng nước……”
Nghe xong Thẩm Diệu An giải thích, Âu Minh Hiên xem như bừng tỉnh
đại ngộ: “Tôi nói, ai có bản lĩnh cư nhiên đem em gái tôi bức đến nội
thương! Quả nhiên lại là tên Lãnh Tư Thần kia!”
Tần Mộng Oanh nhìn Hạ Úc Huân trên giường bệnh vẫn luôn toàn thân
phát run, trên mặt thần sắc thay đổi thất thường, trong mắt đều là lo lắng.
Nghiêm Tử Hoa vẫn cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, đại khái cũng
không dự đoán được giữa cô và Lãnh Tư Thần ràng buộc cư nhiên sâu sắc
như vậy.