dưới lầu biệt thự.
Cửa chính đóng chặt, cây đại thụ lớn phía sân sau vốn dĩ có thể cho cô
mượn lực trèo lên cũng bị chặt mất, không còn cách nào khác, cô đành phải
gấp rút gọi cho Lương Khiêm.
“Alo, Lương trợ lý, tôi đã tới cửa, anh ở đâu? Có cách nào mở cửa cho
tôi không?”
“Đã tới rồi…… Nhanh như vậy? Tôi còn tưởng rằng không còn kịp nữa!
Ngài từ từ! Lập tức!”
Chưa đến mười giây đồng hồ, cửa chính mở ra một khe hở.Lương Khiêm
lập tức nhỏ giọng thúc giục: “Mau!”
Thấy Lương Khiêm thần sắc không thích hợp, Hạ Úc Huân bằng tốc độ
nhanh nhất vọt vào, ngay sau đó nhìn một màn trong phòng khách đồng tử
chợt co rút lại như kim——
“Nghiêm đại ca!”
Giờ phút này trong phòng khách, Lãnh Tư Thần mặc một bộ áo ngủ màu
khói thanh thản mà nằm trên sô pha, mà cách anh không xa là tay trái của
Nghiêm Tử Hoa đang đặt trên bàn trà, tay phải nắm một con dao gọt hoa
quả sắc bén lóe sáng, đang dùng lực hướng tới tay trái mình muốn chặt bỏ
đi……
Trong nháy mắt anh muốn chặt bỏ, Hạ Úc Huân đúng lúc đuổi tới, phi
như bay qua rút tay trái anh lại, vì thế, thanh đao kia nặng nề mà chém vào
mặt kính bàn trà.
Trong phút chốc, oanh một tiếng vang lớn, mặt kính bàn trà màu đen
trước mắt hoàn toàn vỡ vụn ra, có thể thấy được một đao vừa rồi anh dùng
lực bao lớn, nếu chém vào tay anh, cái tay kia chắc chắn sẽ phế đi!