Ai làm người đó gánh, dù sao so với việc nhiều người bị cô liên lụy còn
tốt hơn!
Chẳng được bao lâu, thịch thịch thịch tiếng gõ cửa vang lên.
“Tiến vào.”
Hạ Úc Huân ngẩng đầu, phát hiện tiến vào chính là Nghiêm Tử Hoa.
“Nghiêm Phó tổng, có việc sao?” Chuyện tối hôm qua cô còn có một ít
ký ức, nhớ lại mình lúc đó uống say phát điên như thế nào, giờ phút này
nhìn thấy anh, cô thật sự có chút xấu hổ.
Hình tượng của cô trước mặt cấp dưới thật là không còn sót lại chút
gì……
Vẻ mặt Nghiêm Tử Hoa phức tạp mà nhìn cô, nói: “Tiểu thư, dự án phía
Đông kia đã ký.”
“A, tôi đã biết, tiểu Triệu mới vừa nói với tôi rồi.” Hạ Úc Huân trả lời.
Nghiêm Tử Hoa trầm mặc một lát, biểu cảm trên mặt tựa hồ có chút giãy
giụa, hơn nửa ngày sau mới mở miệng: “Ngài tối hôm qua……”
Thôi đi, cái gì tới cũng sẽ tới, Nghiêm Tử Hoa quả nhiên vẫn hỏi.
“À……” Hạ Úc Huân mười ngón đan vào nhau đặt trên quai hàm, hoài
niệm sâu xa một phen sau đó mở miệng nói: “Nếu nói tôi và Lãnh Tư Thần
trắng đêm dài nói chuyện, sau đó thuyết phục anh ta, anh tin không?”