Hạ Úc Huân ở trong lòng thở dài một tiếng, buột miệng thốt ra nói, “Chị
quá khen! Tôi không phải thiên kim, nhiều lắm chỉ là một mẩu sắt vụn!”
“Đứa nhỏ này thật đáng yêu!” Lâm Na khẽ cười một tiếng, ngữ khí như
trưởng bối từ ái.
Đơn giản một câu, nhìn như vô tình, lại xảo diệu mà chặt đứt hoàn toàn
quan hệ ái muội giữa Hạ Úc Huân cùng Nam Cung Lâm.
Lâm Na ngày thường cũng không nhúng tay vào sinh hoạt cá nhân của
Nam Cung Lâm, nhưng vừa mới nhìn Hạ Úc Huân lần đầu tiên cô liền biết
vì cái gì cô được Nam Cung Lâm ưu ái.
Nha đầu này cùng người phụ nữ kia có dung mạo giống nhau, thậm chí
tính cách cũng cực kỳ giống, không thể nghi ngờ có sức hấp dẫn trí mạng
với Nam Cung Lâm.
Người phụ nữ khác, Lâm Na có thể không thèm để trong mắt, nhưng là
tất cả có liên quan đến người phụ nữ kia đối với cô đều có uy hiếp rất lớn.
Lúc này đây, cô không cách nào khoanh tay đứng nhìn.
Mặc dù Lâm Na ngụy trang rất khá, Lãnh Tư Thần vẫn đã nhận ra địch ý
chợt lóe trong mắt cô.
Vì thế, nhanh chóng quyết định, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà một
tay đem Hạ Úc Huân ôm vào trong lòng mình, tiếp theo…… Cúi đầu, vươn
đầu lưỡi, liếm liếm khóe miệng cô.
Sau đó, hướng Hạ Úc Huân đã bị dọa cho ngây ngốc thân mật mà sủng
nịch nói: “Khóe miệng dính bơ.”
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Hạ Úc Huân, tâm tình Lãnh Tư Thần rất tốt,
bảo bối, cô cho rằng chỉ có cô mới dọa người thôi sao?