Vì cái gì……
Vì cái gì……
A, là bởi vì…… Anh căn bản không yêu mình……
Ha ha…… Bởi vì anh ấy căn bản là không yêu ngươi a……
Bởi vì đây không phải yêu, không phải là giao phó toàn thân tâm mà cô
chờ mong, mà là…… Tự rước lấy nhục!
Hạ Úc Huân cúi đầu cười, cười đến khi nước mắt trào ra, trên mặt dần
dần hiện lên thần sắc chết lặng.Hạ Úc Huân, ngươi đây là tự làm tự chịu!
Cô đột nhiên ngoan ngoãn càng cổ vũ thêm lửa giận của Lãnh Tư Thần.
Hạ Úc Huân tuyệt vọng mà từ bỏ phản kháng, động tác của Lãnh Tư
Thần bỗng nhiên dừng lại.
Tay anh đnag che vào vết sẹo nhỏ trên bụng cô.
Ngón tay khẽ nhúc nhích, mềm nhẹ mà dọc theo vết sẹo vuốt ve, có thể
cảm giác được, là một vết thương rất dài……
Phát hiện tay Lãnh Tư Thần vẫn luôn cố chấp mà chần chừ đặt ở một chỗ
trên người cô, Hạ Úc Huân thoáng khôi phục thần trí, không khỏi nhớ lại,
chẳng lẽ Lãnh Tư Thần ở chỗ này có cái gì đặc thù đam mê?
Nghĩ đến đây, cô nhịn không được rùng mình một cái.
Đang miên man suy nghĩ, một chiếc áo khoác thật dày ném trên người
cô, Lãnh Tư Thần môi mỏng lạnh lùng phun ra duy nhất một âm tiết sắc
như dao: “Cút!”
“……” Hạ Úc Huân giật mình, không hiểu chính mình lại làm sai cái gì.