“Vậy về tôi, hạ tiểu thư còn mặt gì khác muốn biết không?”
Đối diện với cô gái thoạt nhìn thực thuần khiết, dáng vẻ nhìn đời chưa
sâu, Lục Thanh Tùng ôn nhu hỏi, giống như sợ kinh hách đến cô.
Nếu ngày nào đó anh nhìn thấy gương mặt thật của Hạ Úc Huân……
Người phải chịu kinh hách nhất định sẽ là anh.
“Không có.” Hạ Úc Huân ăn ngay nói thật, cô đối với anh lại không có
hứng thú.
“Hạ tiểu thư hiện tại vẫn chưa đi làm phải không?” Vì thế Lục Thanh
Tùng chủ động đề cập vấn đề.
“Mới vừa từ chức, đang ôn thi lên thạc sĩ.” Hạ Úc Huân vùi đầu khuấy
cà phê, một bộ tiểu gia bích ngọc.
Lục Thanh Tùng mày nhăn lại, nói:“Còn đang học sao?”
“Uhm, tôi muốn tiếp tục học xa hơn.”
Hạ Úc Huân nói chuyện rất ít, Lục Thanh Tùng chỉ xem như cô là căng
thẳng ngôn ngữ không tốt, càng thêm kiên nhẫn mà tìm đề tài cùng cô giao
lưu.
Mà giờ phút này Hạ Úc Huân lại chỉ muốn đem nắp cà phê trong tay đặt
lên đỉnh đầu anh ta.
Đề tài nhàm chán như vậy anh ta rốt cuộc là như thế nào nghĩ đến? Quả
thực là thiên tài a!
Lục Thanh Tùng tiếp tục phát biểu cảm nghĩ: “Cuộc sống kỳ thật tựa như
một tòa cao ốc do chúng ta dựng nên, chỉ cần là môt millimet khác biệt
cũng có thể hủy diệt toàn bộ cao ốc……”