“Lớn mật! Trẫm nói cư nhiên ngươi dám không nghe!” Hạ Úc Huân
hướng tủ đầu giường đập thật mạnh, sau đó loạn chuyển khắp nhà, la hét:
“Cẩu đầu trảm đâu! Cẩu đầu trảm đâu!”
“……” Được rồi! Anh sai rồi! Anh căn bản không nên cùng cô gái say
đến rối tinh rối mù giảng đạo lý!
Âu Minh Hiên thất bại xoa xoa ấn đường, đem tiểu nha đầu đang nổi
điên khắp nhà túm trở về, cuối cùng vẫn nghiêng người nằm xuống bên
cạnh cô, để cô gối lên cánh tay mình.
“Hắc hắc, anh đẹp trai anh thật tốt……” Mà cô lập tức tự phát tự động
cuộn mình vào lồng ngực anh, giống một chú mèo nhỏ tham ngủ, gương
mặt bởi vì say rượu mờ mịt đỏ ửng, đáng yêu đến mức khiến người ta
muốn bóp chết cô.
Nhìn cô tin tưởng và an tâm như trẻ con, anh ngoại trừ trắng đêm mất
ngủ, còn có thể làm cái gì?
“Nha đầu chết tiệt không tiền đồ kia, tên kia rốt cuộc có chỗ nào tốt,
đáng giá để cô phải sống phải chết như vậy……” Âu Minh Hiên dùng lòng
bàn tay vuốt ve cánh môi cô, nghiến răng nghiến lợi mà mắng.
Trong lúc ngủ mơ cảm giác được có người quấy rầy, Hạ Úc Huân cau
mày, theo bản năng há mồm, giây tiếp theo, một ngụm cắn ngón tay
anh……
“A —— nhả ra nhả ra nhả ra! Nằm xuống! Hạ Úc Huân! Cô người phụ
nữ này thật dã man…… Đều đã chảy máu rồi……”
Thật là tự tác nghiệt không thể sống!
Anh cư nhiên sẽ ngốc đến mức cho là bởi vì cô yếu ớt say rượu liền bỏ
qua lực sát thương của cô!!!