Hạ Úc Huân kiên nhẫn nghe, liên tục gật đầu, “Vâng vâng……”
“Úc huân……”
“Dạ?”
“Con có phải rất giận ta hay không?”
Hạ Úc Huân vội vàng nói, “Ba, sao lại vậy được! Con biết ba là vì tốt
cho con!”
Hạ Mạt Lâm thở dài, chuyển đề tài, nói: “Úc huân, nghỉ hè sắp kết thúc,
bọn nhỏ cũng phải khai giảng.”
Hạ Mạt Lâm mới vừa nói ra, ba thiếu niên bên cạnh gần đây bị tàn phá
đến không ra hình người liền như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi,
loại thời gian cực kỳ bi thảm này rốt cuộc liền phải kết thúc.
“Đúng a, thật nhanh a!” Hạ Úc Huân cảm thán.
Ba thiếu niên không tán thành mà bĩu môi, nơi nào nhanh? Rõ ràng là
sống một ngày bằng một năm.
“Vừa lúc bên phía Hàn Quốc có trận giao hữu, cho nên ba cũng có thể
phải rời khỏi một thời gian, trong nhà chỉ còn một mfinh con, ba không yên
tâm.” Hạ Mạt Lâm nhíu mày.
“Ba, con sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, lại nói con cũng không còn là trẻ
con nữa. Ba đi làm chuyện ba thích làm là được rồi! Nhiều năm như vậy,
con đã đủ liên lụy đên người!” Hạ Úc Huân vẻ mặt áy náy.
“Đứa nhỏ ngốc, như thế nào lại là liên lụy!” Hạ Úc Huân nói làm trong
lòng Hạ Mạt Lâm được trấn an rất nhiều, đứa nhỏ này ngày thường tuy
rằng tùy tiện vô tâm vô phế, nhưng có đôi khi vẫn là rất thận trọng.