Hạ Úc Huân mới vừa vọt vào trong phòng liền nhìn thấy mười mấy
người đàn ông đeo kính râm đưa lưng về phía cô đứng thành một hàng.
Còn chưa kịp làm rõ chuyện gì phát sinh, đột nhiên, một thân ảnh màu
trắng gạt mấy người đàn ông áo đen bay nhanh tới.
Lực đạo phi qua kia, thiếu chút nữa đem cô đánh ngã.
“Chị à, chị mà không trở lại em liền bị người xấu trói đi rồi!”
“Ách……” Hạ Úc Huân nhìn Nam Cung Mặc nhào vào trong lòng cô ủy
khuất khụt khịt, nhìn lại những người đàn ông hung thần ác sát đó, trong
lòng sự thương hại chính nghĩa chi tâm vùng lên.
Lập tức lạnh giọng quát lớn nói, “Ai dám khi dễ Mặc nhà ta!”
Nam Cung Mặc lần đầu tiên không có bài xích cách gọi “Mặc” này,
ngược lại là ngơ ngẩn nhìn Hạ Úc Huân.
Cô gái ngốc này, còn tưởng rằng cô nhìn thấy trận địa này sẽ sợ tới mức
ngất xỉu đi, hoặc là dứt khoát đem cậu giao cho bọn họ……
Thôi, xem như cô biểu hiện không tồi, tôi cũng không muốn lại cho cô
thêm phiền toái.
Huống hồ, liền tính cậu muốn phiền toái cô, sợ là cũng không có cơ hội.
Lần này trở về, cậu sẽ hoàn toàn bị cấm túc.
Tuyệt vọng hết sức, khiến Nam Cung Mặc không tin được chính là,
những nam nhân đó vừa thấy Hạ Úc Huân đều lộ ra thần thái cung kính
đáng ngờ, không dám làm càn chút nào.
Đao Ba kia hung hãn đến mức chỉ nhận lệnh của Nam Cung lâm, ngay cả
cậu đều không nằm trong mắt tên này cư nhiên sợ hãi tiến lên một bước,