Âu Minh Hiên nói xong liền phải lại đây bắt Nam Cung Mặc, Nam Cung
Mặc sợ tới mức một đầu nhào vào lòng Hạ Úc Huân, nói “Chị!”
Hạ Úc Huân đành phải ngăn trở anh, nói: “Học trưởng, anh cũng đừng
dọa nó.”
Âu Minh Hiên vừa thấy tiểu tử kia cư nhiên không chút kiêng kị mà dính
vào ngực Hạ Úc Huân, đầu còn ở trước ngực cô cọ rồi cọ, tức giận đến phổi
sắp nổ tung, “Nam Cung Mặc, tôi cho cậu ba giây đồng hồ, lập tức cút lại
đây cho tôi!”
“Không!” Nam Cung Mặc tiếp tục ôm eo Hạ Úc Huân không buông tay.
Dù sao hiện tại cô chính là bè gỗ của cậu.
Âu Minh Hiên tức giận đến vò tóc rối bù, lăng lăng mà nhìn về phía Hạ
Úc Huân, cái gì đều không có nói, nhưng ý tứ lại quá rõ ràng.
Nói gì nghe nấy! Nói gì nghe nấy a!
Mặc a! Không phải chị không giúp cậu! Thật sự bởi vì chị cũng là Bồ
Tát qua sông tự thân khó bảo toàn.
“Mặc, các người bình tĩnh nói chuyện đi!” Hạ Úc Huân ý đồ đẩy cậu ra.
“Em cùng anh ấy không có gì để nói, em cũng không muốn nói gì với
anh ấy, anh ấy chỉ muốn đem em đưa trở về!” Nam Cung Mặc vẻ mặt bài
xích.
Âu Minh Hiên rốt cuộc núi lửa phun trào, cánh tay dài duỗi ra, một tay
đem Nam Cung Mặc từ trong lòng Hạ Úc Huân kéo tới, nói: “Cậu cái đồ
không lương tâm, tôi nếu là muốn đem cậu đưa trở về, vừa rồi liền không
cần phải xen vào cậu, còn có thể chờ tới bây giờ?”