Trước bàn ăn, Nam Cung Mặc nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Âu
Minh Hiên trong lòng liền tức giận, âm dương quái khí nói, “Vô sự hiến ân
cần, phi gian tức đạo.”
Hạ Úc Huân ngầm dẫm chân Nam Cung Mặc một cái, lời thề son sắt nói,
“Ai nói, ai nói, tôi đối với học trưởng tấm lòng son, thiên địa tác chứng,
nhật nguyệt chứng giám!”
Nam Cung Mặc làm ra vẻ nôn mửa.
Âu Minh Hiên bất đắc dĩ mà lắc đầu, hai kẻ dở hơi này!
Thật đúng là không thể tin nổi Hạ Úc Huân sẽ cùng Nam Cung Mặc cái
tên kỳ quặc kia cư nhiên có thể ở chung hòa hợp…… Như vậy.
Hạ Úc Huân đang ăn đột nhiên mở to đôi mắt nhìn hướng cửa lớn, nói:
“Thiên ngoại phi môn……”
“Cái gì a? Cô đứt dây não à?”
“Cái gì thiên ngoại phi môn?”
Âu Minh Hiên cùng Nam Cung Mặc vừa hỏi vừa theo tầm mắt Hạ Úc
Huân nhìn lại.
Chỉ thấy hai bảo tiêu mặc đồ đen một người khiêng một cánh cửa lưu
loát mà đem đặt lên phiến đá đã bị đạp bể ngoài cửa chính.
“Trời ạ! Đây là cửa thanh triều phục cổ khắc hoa gỗ lim trong truyền
thuyết a!” Hạ Úc Huân chạy như bay qua, yêu thích không buông tay, nước
miếng giàn giụa mà nhìn cửa chính kia.
“Đây nơi nào là cửa chính a? Rõ ràng chính là đồ cổ!”