Không biết cô nỗ lực phô trương thanh thế như vậy, chỉ là lừa mình dối
người muốn lừa gạt chính mình không sợ hãi, một chút đều không sợ
hãi……
Nhưng, cuối cùng vẫn chịu đựng không nổi.
“A Thần, mở cửa được không?” Thanh âm cô dần dần mất đi sức lực.
“A Thần, tôi muốn gặp anh, đừng không để ý tới tôi được không……”
Đã là ngữ khí hoàn toàn cầu xin.
Người cô dán trên ván cửa, từng chút một trượt xuống dưới, nói: “A
Thần, tôi sợ quá, cầu xin anh ra gặp mặt tôi, A Thần, đừng không để ý tới
tôi……”
Đã sớm tuyệt vọng bất lực trên ghềnh đá cao, cô dùng chút sức lực cuối
cùng còn sót lại bò về phía nơi gọi là hy vọng, kết quả lại phát hiện mọi thứ
đều là hải thị thận lâu.
Bóng dáng thiếu niên mông lung đã sớm biến mất trong thời gian xa
xôi……
Luôn là thói quen lúc bất lực dựa vào anh, cô biết, cho dù anh làm ra
dáng vẻ chán ghét, lại không kiên nhẫn cũng sẽ đem cô kéo lên.
Cho dù anh mỗi lần đều nói không có lần sau……
Mà lúc này đây, đại khái là thật sự không có lần sau……
Anh sẽ không lại để ý tới chính mình……
Lúc đôi tay kia không còn nữa, cô mới chân chính cảm giác thanh âm thế
giới sụp đổ.
Thiên —— băng —— địa—— liệt ——