-
Thời gian trôi qua vô cùng thong thả, ngày thứ bảy, vẫn không có một
chút tin tức.Hai người đã sắp sửa suy sụp.
Bệnh của Lãnh Tư Thần vốn dĩ vẫn chưa tốt, hơn nữa mấy ngày nay bôn
ba mệt nhọc cùng áp lực tâm lý, thực mau liền phát sốt chuyển thành viêm
phổi, cuối cùng vẫn là Âu Minh Hiên nhìn không được, đem anh đánh cho
hôn mê, đưa đi bệnh viện.
Âu Minh Hiên vẻ mặt tức giận mà đứng trước giường bệnh, nói: “Anh
tốt nhất đừng cậy mạnh, không phải chỉ một mình anh lo lắng cho cô ấy,
chuyện này xét đến cùng đều là tôi sai, tôi sẽ phụ trách tìm được cô ấy. Tôi
không hy vọng lúc cô ấy trở về nhìn thấy bộ dạng như ma này của anh.”
“Cậu không có tư cách ra lệnh cho tôi.” Lãnh Tư Thần một phen đẩy hộ
sĩ đang truyền nước biển cho anh ra, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy đi ra
ngoài.
Hạ Úc Huân, dù cho đào ba thước đất, tôi cũng muốn đem cô đào ra.
Âu Minh Hiên ngơ ngẩn nhìn thân ảnh Lãnh Tư Thần rời đi.
Đột nhiên cảm thấy, nha đầu ngốc kia không uổng công yêu người này.
Anh vẫn luôn cho rằng chỉ là nha đầu kia một bên tình nguyện, hiện tại
xem ra, lại tựa hồ hoàn toàn không phải như anh tưởng kia.
Là cái gì khiến cho hai người đã từng thân mật như vậy càng lúc càng
xa?
Lãnh Tư Thần, là cái gì làm anh trước sau nhìn không rõ tim mình……
Nếu đây không phải yêu, vậy như thế nào mới là yêu?