Cứ như vậy lặp đi lặp lại lại rất nhiều lần, Lãnh Tư Thần rốt cuộc phát
hỏa, vừa kéo cửa tủ, một tay đem Hạ Úc Huân đang trốn ở bên trong kéo
ra.
“A ——” Hạ Úc Huân thê lương mà hét lên một tiếng, cắn trên mu bàn
tay Lãnh Tư Thần một cái.
“Ách……” Lãnh Tư Thần đau đến kêu lên một tiếng, nhưng lục đạo trên
tay vẫn không chút thả lỏng, một bàn tay gắt gao ôm eo cô, một tay khác cứ
như vậy bị cô hung hăng cắn ở trong miệng.
Máu tươi rất nhanh liền tràn ngập khoang miệng, Hạ Úc Huân tựa hồ
chán ghét hương vị như vậy, bỗng ho nhẹ buông anh ra, tứ chi bắt đầu đá
đánh loạn xạ người trước mặt đụng chạm cô.
Vốn dĩ là luyện công phu, hiện tại tuy rằng thần trí mơ hồ không thành
thạo, nhưng mỗi chiêu đều ngoan độc dứt khoát, đánh đến Lãnh Tư Thần
thiếu chút nữa nội thương.
Quần áo cô không chỉnh tề, tóc hỗn độn, thần trí không rõ ràng, hoàn
toàn mất đi lý trí mà cắn xé đấm đánh, gào rống, ngay cả tiếng nói đều đã
khàn……
Lãnh Tư Thần vẫn không nhúc nhích mà đứng tùy ý cô đánh, tùy ý cô
cắn, trong chốc lát đã vết cắn cùng vết xanh tím đầy người.
Tuy rằng anh là người bị thương, nhưng, giờ phút này Hạ Úc Huân bị
anh giam giữ trong lồng ngực với vẻ mặt tuyệt vọng điên cuồng lại càng
khiến lòng người ta đau trăm ngàn lần.
Nam Cung Mặc rốt cuộc rốt cuộc nhịn không được, nói: “Lãnh Tư Thần,
anh buông cô ấy ra! Anh không thấy cô ấy đang rất sợ hãi sao? Không thấy
cô ấy khó chịu sao?”