qua, hơn nữa mác quần áo là nhãn hiệu rất đắt tiền, không có khả năng là
chính cô mua.
Hạ Úc Huân rất nhanh mà chớp chớp mắt, ánh mắt dao động, nói:
“Không…… Không đi đâu a!”
Lãnh Tư Thần cười nhạt một tiếng, tới gần hơn một chút, hỏi: “Vậy cô
chột dạ cái gì?”
“Tôi nào có chột dạ!” Cô ương ngạnh phản bác.
“Cô mỗi lần nói dối sẽ nói lắp, trốn tránh ánh mắt tôi, chớp mắt tốc độ
nhanh, lát sau bị vạch trần, ngón tay sẽ theo thói quen mà……” Lãnh Tư
Thần nói tới đây, ánh mắt dừng trên tay cô.
Hạ Úc Huân theo anh ánh mắt xem qua đi, kinh hoảng thất thố mà buông
ra giảo quần áo ngón tay.
Thật là đủ rồi, từ nhỏ đến lớn ở trước mặt người này cô một chút riêng tư
đều không có!
“Tôi hỏi lại cô một lần nữa, tối hôm qua đi đâu vậy? Vì cái gì không về
nhà!” Lãnh Tư Thần kiềm nén tức giận lại hỏi một lần nữa.
Nhà cũ Lãnh gia sát cạnh nhà cô, Lãnh Tư Thần cực kỳ chăm chỉ,
thường xuyên đọc sách đến thật khuya, cô đã từng vô số đêm mất ngủ, đặc
biệt là khoảng thời gian mẹ cô vừa mới mất kia, mỗi lần chỉ cần nhìn qua
cửa sổ là có thể nhìn thấy ánh đèn ấm áp khiến người ta an tâm trong phòng
anh.
Sau này, tuy rằng cô đã vượt qua được đau khổ, anh cũng dọn ra khỏi
nhà cũ, lại thành chủ hộ trong trái tim cô.