Băng sơn Lãnh Tư Thần kia trong tay cư nhiên ôm một con chó đáng
yêu đến mức khiến người ta muốn bóp chết? Cái loại đồ vật này so với thứ
ôm trong lòng Hạ Úc Huân kém không nhiều lắm.
Anh ta là đang làm gì?
Dư quang Lãnh Tư Thần nhìn thấy Nam Cung Mặc, đột nhiên không kịp
phòng ngừa mà đem chó con nhét vào trong lòng ngực cậu, lạnh lùng nói,
“Ném.”
Nam Cung Mặc ngây ngốc mà ôm chú chó con đột nhiên tiến vào lòng
cậu kia, đứng ngây ra hỏi: “Cái…… Cái gì?”
“Không cần ——”
Cả kinh chưa bình, cả kinh lại nổi lên.
Hạ Úc Huân đột nhiên kích động mà xông tới một tay đem thân thể Nam
Cung Mặc ôm chặt lấy.
Nam Cung Mặc lảo đảo lui về phía sau một bước, nỗ lực ổn định thân
hình, vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên là vẫn chưa kịp phản ứng đây là chó,
hay là người nhào vào trong ngực rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
“Ách…… Chị? Các người rốt cuộc đang chơi cái gì a……”
“Pudding, pudding…… Đứng ném pudding xuống, đừng ném!” Hạ Úc
Huân vừa lắc đầu vừa rơi lệ.
Chú chó con đáng thương bị ôm chặt có chút chịu không nổi, thân mình
uốn éo, phù phù một tiếng nhảy xuống.
Cũng may thân hình chú chó béo mập, cao như vậy nhảy xuống cư nhiên
không có chuyện gì, nhanh chóng mà nhảy nhót chạy ra khỏi phòng.