“A ——”
Lãnh Tư Thần vừa mới ngủ một lát, ngoài phòng đột nhiên truyền đến
một tiếng thét kinh hoảng chói tai.
Đang ngủ Lãnh Tư Thần quần áo cũng chưa mặc xong liền nhanh chóng
vọt ra, mới vừa đi ra ngoài Hạ Úc Huân liền một đường chạy tới nhào vào
lòng anh run bần bật.
“Tiểu Huân, làm sao vậy?” Lãnh Tư Thần vừa vỗ nhẹ sau lưng cô trấn
an, vừa vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Người xấu…… Có…… Người xấu……” Hạ Úc Huân nơm nớp lo sợ
mà nói.
Người xấu? Hai tròng mắt Lãnh Tư Thần bỗng nhiên nguy hiểm mà
nheo lại.
Chỉ thấy, ngoài cửa lớn, hai đội nhân mã sừng sững đối diện nhau.
Mấy chục tên ác ôn đang muốn xông vào, Lãnh Tư Thần cũng không
cam lòng yếu thế mà rút súng ra, không khí khẩn trương đến mức chạm vào
là nổ ngay.
Lãnh Tư Thần phất phất tay, ý bảo Lương Khiêm dẫn người lui ra.
Đồng thời, người của đối phương tất cả đều lui ra.
Sau đó, chỉ thấy Nam Cung Lâm từ trong xe đi ra.
Sau một tiếng thắng xe chói tai, Nam Cung Mặc mở cửa chiếc xe màu
bạc thở hồng hộc mà từ phía sau đuổi theo, nhìn người hai bên chưa đánh
tới, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.