Hạ Úc Huân cuống quít buông lực đạo, nhìn tay đầy máu tươi, toàn thân
run rẩy.
“Trước đỡ lão đại vào đã!”
Lương Khiêm cùng Hướng Viễn đem Lãnh Tư Thần đỡ vào, Hạ Úc
Huân mất hồn mất vía mà theo sau.
Ngoài cánh cửa lớn xa hoa, Đao Sẹo ngây ngốc mà nhìn gối đầu trong
tay, nói: “Ách, lão đại, hiện tại làm sao bây giờ?”
“Các người ở lại, canh giữ chỗ này, cô ấy nếu thiếu một sợi tóc, các
người liền cũng đừng trở lại.”
Nam Cung Lâm để lại một nửa người.
“Vâng, lão đại!” Tất cả mọi người lau mỗ hôi, bị đuổi đi là trừng phạt tàn
khốc nhất, hai bên hắc bạch đều không có nơi bọn họ dung thân.
Nam Cung Mặc có vẻ đăm chiêu mà nhìn Nam Cung Lâm chậm rãi đến
rồi lại đi.
Cậu biết Nam Cung Lâm phẫn nộ lên rồi thì đừng nghĩ tới loại khả năng
ông ra về tay không, mà hiện tại, cư nhiên thật sự đã xảy ra.
Xem ra là cậu xem thường lực ảnh hưởng của Lãnh Tư Thần, dù sao
cũng hơn hai mươi năm cảm tình.
Hạ Úc Huân, vì cái gì cô có thể làm cho người cha không đứng đứng kia
của cậu coi trọng như vậy?
Theo cậu quan sát, Nam Cung Lâm đối với cô lại không phải tình yêu
nam nữ……