Trên thực tế, hiện tại anh đã ở đỉnh điểm của sự mất khống chế.
“Tiểu Huân……” Anh kiềm nén mà nỉ non.
“Vẫn đau sao? Vậy làm sao bây giờ? Em đi gọi Hướng Viễn!” Hạ Úc
Huân hoảng loạn đến không chịu được.
“Không phải, đừng khẩn trương. Anh chỉ là muốn nói, anh đói bụng.”
Trời biết, Lãnh Tư Thần không muốn nói ra những lời này. Nhưng cần
thiết phải để cô rời đi trong chốc lát!
Đúng vậy, đói bụng! Rất đói bụng rất đói bụng! Con ngươi anh như lang
tựa hổ mà nhìn chằm chằm tiểu nha đầu thở dốc chưa bình tĩnh dưới thân.
“Em đi nấu cơm cho anh!” Hạ Úc Huân lập tức nói.
“Được.” Thanh âm anh khàn khàn, cực kỳ gian nan mà để cô rời đi.
Khoảng cách từ giường đến cửa phòng, trong vòng vài giây ngắn ngủi cô
rời đi, anh có bao nhiêu lần xúc động muốn cô ửo lại.
Anh muốn cô, nhưng là, không phải vào ngay lúc này.
Anh muốn cô rành mạch mà cảm nhận được tâm ý của chính mình, anh
phải cho cô một đêm hoàn mỹ khó quên nhất.
Lãnh Tư Thần đã hạ quyết tâm nhân nhịn, cho dù anh không phải người
đàn ông đầu tiên của cô, cũng muốn làm người đàn ông khiến cô vĩnh viễn
cũng không cách nào rời đi. Bất luận là tim, hay là thể xác.
Hạ Úc Huân, em tốt nhất nhanh chóng tỉnh táo cho anh, nếu không, anh
không cam đoan ngày nào đó khống chế không được bản thân, nhân lúc
cháy nhà mà đi hôi của ăn em.