Bắt đầu từ đêm qua, Hạ Úc Huân liền vẫn luôn là “Anh đi đâu, đi làm cái
gì, khi nào trở về, trở về thời điểm còn yêu em sao” hình thức siêu cấp dính
người, thật sự là làm anh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười……
Quả nhiên, một lát sau, Lãnh Tư Thần đứng lên, vừa muốn đi ra cửa sân,
lập tức bị Hạ Úc Huân từ phía sau ôm.
Lãnh Tư Thần thân thể chấn động, hoang mang mà xoay người, thế
nhưng nhìn thấy cô nước mắt lưng tròng mà nhìn mình, vì thế lập tức khẩn
trương hỏi, “Tiểu Huân, làm sao vậy?”
“A Thần, anh muốn đi đâu?” Thanh âm cô khàn khàn vỡ nát.
Lãnh Tư Thần dùng lòng bàn tay lau nước mắt trên má cô, giải thích nói,
“Quần áo phơi trong sân bị gió thổi ra ngoài, anh đi nhặt.”
“Thật vậy sao?” Cô sợ hãi mà nhìn hắn, con ngươi tràn đầy sợ hãi.
“Đương nhiên.” Lãnh Tư Thần nhìn cô, con ngươi hiện lên một tia ưu
sắc.
Cô lại bắt đầu ỷ lại vào anh, nhưng vẫn không tín nhiệm anh.
Cô cảm thấy anh sẽ đột nhiên rời đi, nội tâm không hề có cảm giác an
toàn, cho nên cô mới dính anh như vậy, nhất cử nhất động của anh đều làm
cô thần hồn nát thần tính trông gà hoá cuốc.
“A Thần, anh ngồi đi, em đi nhặt!Em đi nhặt được rồi!” Hạ Úc Huân
nghe anh trả lời mới thoáng an tâm.
Mới vừa cất bước, Lãnh Tư Thần một tay đem cô ôm chặt, nhẹ nhàng vỗ
về sau lưng cô, nói: “Tiểu Huân, đừng sợ, anh sẽ không bỏ đi, tin tưởng
anh!”