“Anh sẽ giúp em sao? A Thần, anh thật tốt!” Hạ Úc Huân vui sướng mà
cảm động nhìn anh.
Nhìn Hạ Úc Huân ngây thơ ngốc nghếch cùng Lãnh Tư Thận phúc hắc
đê tiện, Âu Minh Hiên một chân dẫm nát lá cây dưới gốc, căm giận nói,
“Vô sỉ!”
Thanh âm không lớn không nhỏ, lại vừa lúc có thể cho Lãnh Tư Thần
nghe được.
Tâm tình Lãnh Tư Thần rất tốt, hoàn toàn không thèm so đo với Âu
Minh Hiên.
Mấy người ngoài cửa hàn huyên trong chốc lát cùng nhau vào phòng
khách.
Âu Minh Hiên vừa thấy bộ dáng Hạ Úc Huân ân cần vây quanh Lãnh Tư
Thần liền tức giận.
Mấy ngày này mọi chuyện phát sinh anh đều thông qua Nam Cung Mặc
biết hết, còn không phải là vì cô đỡ súng sao? Có gì đặc biệt hơn người!
“Daddy, ôm một cái!”
Âu Minh Hiên đang buồn bực, Lạc Lạc không biết từ đầu kia sô pha bò
đến đầu gối anh.
Lãnh Tư Thần nhìn Tần Mộng Oanh lại nhìn Âu Minh Hiên, vẻ mặt lộ ra
ý vị thâm trường.
“A ——” Hạ Úc Huân như ngại không đủ loạn la lên một tiếng, mặt đầy
vẻ sùng bái nhìn Âu Minh Hiên, nói: “Thật là lợi hại, bé con là anh sinh
sao?”
-