Âu Minh Hiên giữa nhà đi qua đi lại vài vòng, ngữ khí tương đối không
tốt: “Tán gẫu thật sự vui vẻ?”
Tần Mộng Oanh đem Lạc Lạc ôm lên giường, không chút để ý mà nói,
“Lãnh Tư Thần là người đàn ông không tồi, cũng không lãnh khốc như lời
đồn, rất có mị lực của trí thức thành công!”
Âu Minh Hiên liếc xéo cô một cái, lập tức nổi giận, nói: “Cô hẳn sẽ
không coi trọng tên kia đi! Trước không nói anh ta đã có vị hôn thê, hiện tại
còn chân đứng hai thuyền bá chiếm úc huân không buông! Cái loại đàn ông
như vậy có gì tốt? Vì cái gì một người hai người tất cả đều nhảy vào bên
trong!”
“Anh suy nghĩ nhiều quá.” Đối với việc Âu Minh Hiên nói, Tần Mộng
Oanh không thèm để ý, chỉ là vỗ nhẹ sau lưng Lạc Lạc, dỗ bé ngủ.
“Tôi chỉ là cảm thấy anh ấy thực si tình.” Tần Mộng Oanh nói.
“Anh ta si tình? Tần Mộng Oanh cô điên rồi! Đây là truyện cười buồn
cười nhất mà tôi được nghe trong thế kỷ này! Vẫn là, cô…… Cô hẳn sẽ
không thật sự……”
“Hư! Đừng ầm ĩ! Nếu lát nữa Lạc Lạc tỉnh, anh phụ trách dỗ nó.” Tần
Mộng Oanh giận dữ nói.
Âu Minh Hiên nhìn Lạc Lạc bảo bối đang ngủ ngon lành, đành phải
ngượng ngùng mà câm miệng.
“Dù sao, cô cũng cách xa tên kia một chút cho tôi.”
“Là anh cầu tôi tới, hiện tại lại muốn tôi cách xa anh ấy một chút?” Tần
Mộng Oanh bất mãn với mệnh lệnh của anh.
“Đừng cùng tôi chơi trò văn tự, cô biết ý tứ của tôi.”