“Chờ cô ấy có phản ứng của người bình thường là được, ví dụ như, nếu
lúc này cô ấy có thể nhớ tới gọi điện thoại cho Lãnh Tư Thần, hoặc là đi
hỏi người có khả năng biết tin tức anh ấy……”
Từ ban ngày mãi cho đến chạng vạng, Âu Minh Hiên ôm Lạc Lạc, lôi
kéo Tần Mộng Oanh, cả người đều sắp rã rời, nhưng Hạ Úc Huân vẫn tinh
lực dư thừa mà tìm khắp núi, hoàn toàn không có phản ứng bình thương
như lời Tần Mộng Oanh.
Lãnh Tư Thần cẩn thận mà chú ý tới, cô mỗi khi chjay bộ được một lát
liền sẽ dừng lại che bụng, biểu tình rất thống khổ.
Khiến bọn họ đều thực kinh ngạc chính là, lúc này đây, Hạ Úc Huân
không có khóc, mà biểu hiện ra nghị lực kinh người.
Lãnh Tư Thần lại cảm thấy cô có chỗ nào đó không quá thích hợp, phản
ứng của cô quá mức quỷ dị.
Anh tình nguyện cô hoảng loạn vô thố, hoặc là khóc lớn ra, cũng tốt hơn
khuôn mặt dại ra như vậy.
Cô nhảy vào hầm năm đó bọn họ cùng nhau rơi vào đi qua, cô chui vào
khe hở nham thạch bí ẩn kia, cô lật từng tấc đất sau núi……
Rốt cuộc, cô suy sụp. Vô lực mà ngồi quỳ ở bên hồ nước lóng lánh.
Tần Mộng Oanh thấy vẻ mặt của cô, trong lòng vô cùng khẩn trương, bởi
vì cô có dự cảm, cô ấy sắp có đột phá, vì thế nhanh chóng gửi tin nhắn thứ
ba cho Lãnh Tư Thần: “Thủ vững trận địa.”
Xác thật, Lãnh Tư Thần đã nhịn không được.
Nhìn cô chật vật mà ngã ngồi trên mặt đất, nhìn thân ảnh cô đơn nho nhỏ
của cô, anh chỉ muốn chạy như bay qua đem cô kéo vào trong lòng ngực,