Cô áy náy mà vuốt ve ngũ quan hình dáng rõ ràng của Lãnh Tư Thần
giữa ánh sáng nhạt, nói: “A Thần, thực xin lỗi, thật sự xin lỗi! Em không
phải cố ý sinh bệnh, không phải cố ý khiến anh gặp nhiều chuyện khó xử
như vậy. Nhưng, em thật sự rất vui vẻ vì anh không bỏ mặc em. Đã đủ
rồi……”
A Thần, học trưởng, mấy ngày nay, hai người bọn họ đều vì cô mà rầu
thúi ruột.
Đột nhiên cảm thấy chính mình thật vô dụng, chỉ là gặp chút suy sụp này
mà đã không gượng dậy nổi, còn liên luỵ nhiều người như vậy vì cô lo
lắng, vì cô bị thương.
Tưởng tượng đến vết súng bắn của Lãnh Tư Thần, Hạ Úc Huân liền
không cách nào ngăn mình run rẩy.
A, quả nhiên a! Hạ Úc Huân, mày ngoại trừ cho anh thêm phiền toái, liền
chưa làm được một chuyện gì!
Thấy đủ chưa! Anh đã hạ mình khuất tôn giáng quý ở chỗ này chịu nhiều
ức hiếp của mày như vậy, cho dù tình cảm nhiều như thế nào cũng phải đến
hồi kết thúc.
Lãnh Tư Thần hô hấp trầm trầm, Hạ Úc Huân rất cẩn thận cử động thân
mình, rốt cuộc đi xuống giường, vừa mới đứng dậy chính là một trận mềm
nhũn.
Nhanh chóng thay quần áo, mở cửa phòng, chạy đi ra ngoài……
Cô biết, cô khỏe lại, anh sẽ đi.
Xin anh, cuối cùng cho em một chút thời gian ổn định lại tâm tình, em
vẫn chưa có cách nào đối mặt với sáng sớm tỉnh lại ánh mắt đầu tiên thấy
anh rời đi.