Hạ Úc Huân ngu ngốc kia hoàn toàn không có nghe được ngữ khí của
Lãnh Tư Thần, thấy anh không có ý cự tuyệt, trong lòng hơi có chút mất
mát, nói: “Vậy anh chờ chút, tôi đi thay quần áo lại đưa anh đi……”
“Hạ Úc Huân, em muốn chết!” Một tiếng quát tháo đột nhiên như sấm
sét vang lên ở bên tai.
Hạ Úc Huân sợ tới mức thiếu chút nữa chân mềm nhũn, mới vừa xuống
giường đã bị Lãnh Tư Thần bế ngang ném lên giường, như lang tựa hổ mà
phi lên, cô còn chưa kịp phản ứng chính là một trận mưa rền gió dữ……
Hạ Úc Huân cảm thấy chính mình oan uổng chết mất, cô thề với trời, cô
thật sự không biết cô rốt cuộc nơi nào chọc tới lãnh đại tổng tài a, cô thật
không muốn tìm tới cái chết!
“Ai ——” Đau đớn trên cổ làm Hạ Úc Huân kêu lên một tiếng.
Anh giống pudding sao? Hàm răng thật sự sắc bén!
Đáng chết! Anh cho rằng chỉ có anh cắn người sao, cắn cắn cắn! Tôi cắn
anh!
Hạ Úc Huân cũng nổi giận!
Lúc môi Lãnh Tư Thần dừng lại ở ấn đường cô, cô một ngụm cắn cằm
anh!
Lãnh Tư Thần đau đến mức lùi lại, lúc nhìn về phía cô, con ngươi đã lửa
đốt liên doanh.
Nếu Hạ Úc Huân bây giờ còn có một chút lý trí đều không nên lại tiếp
tục chọc giận Lãnh Tư Thần, đáng tiếc…… Cô không có, hoàn toàn không
có!