Bên này Lãnh Tư Thần hết giận, lửa lại bốc lên, ở bên tai cô gằn từng
chữ một nói, “Hạ Úc Huân, nghe chó rõ, anh chỉ cần em!”
“Ngô ngô ngô, ngô ngô ngô ngô……” Hạ Úc Huân vẫn luôn đang ngô
ngô ngô.
“……” Lông mày tuấn tú của Lãnh Tư Thần nhíu chặt, cô đang rầm rì
nói cái quỷ quái gì?
Cho dù biết không phải lời hay, Lãnh Tư Thần vẫn lấy áo gối trong
miệng cô ra muốn nghe cô rốt cuộc muốn nói cái gì.
Sauk hi áo gối bị lấy ra, Hạ Úc Huân lập tức hô to, “Lãnh Tư Thần, anh
không phải người! Anh mặt người dạ thú! Không đúng, anh không bằng
cầm thú! Anh buông tôi ra! Tôi không chơi, tôi biết sai rồi, tôi không thích
anh còn không được sao?”
Lãnh Tư Thần lập tức hối hận đã cho cô nói chuyện, tức giận đến đồng
tử bỗng nhiên co rút lại, “Không thích? Ai cho em không thích? Ai cho
phép!”
Nhìn thấy Lãnh Tư Thần cư nhiên không kiêng nể gì mà kéo khóa quần,
Hạ Úc Huân bỗng nhiên nhắm mắt lại, “Anh anh…… Anh làm cái gì……
Lãnh Tư Thần, anh còn có nhân tính hay không! Anh biết rõ tôi hôm
nay……”
Anh đương nhiên biết.
Bất quá, còn có rất nhiều loại phương pháp, anh sẽ dạy dỗ cái người ngu
ngốc này.
Hạ Úc Huân cho rằng Lãnh Tư Thần thật muốn miễn cưỡng, tức khắc
con ngươi tràn ngập ánh lửa, cả người giống như một tòa núi lửa sắp bộc
phát.