Tuy rằng giống như đem tình huống khiến càng thêm rối loạn, nhưng cô
lại không có hối hận, bàn tay này nếu là đánh vào mặt Nam Cung Mặc,
chậc chậc, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc đã có thể bị huỷ hoại, rất đáng tiếc a!
“Úc huân, cô cùng Tiểu Mặc nói chuyện đi!” Nam Cung Lâm phất phất
tay, ý bảo mọi người đều đi ra ngoài.
Sau khi những người khác đều rời đi, Nam Cung Mặc đóng cửa phòng
lại, khẩn trương mà chạy đến trước mặt Hạ Úc Huân, sờ mặt cô, hỏi:“Chị
cái đồ ngu ngốc này, có đau hay không?”
“Mặc, đau quá nha!” Hạ Úc Huân nâng khuôn mặt nhỏ, hai mắt sương
mù mênh mông mà nhìn cậu, tay nhỏ còn nắm góc áo cậu lắc lắc.
Mắt kính Hạ Úc Huân bị mất đi, Nam Cung Mặc nhìn khuôn mặt nhỏ
thuần tịnh cùng con ngươi ủy khuất kia, tim đập loạn.
Hạ Úc Huân lại ở trong lòng làm bà đồng cười gian, hắc hắc, tiểu tử thúi,
cùng tôi đấu, mỹ nhân kế không phải thiên phú của tôi, nhưng khổ nhục kế
vẫn là lô hỏa thuần thanh a.
Nam Cung Mặc luống cuống tay chân mà cúi người nhặt mắt kính cô
lên, che dấu sự xấu hổ của mình, nói: “Thực xin lỗi, mắt kính chị hỏng rồi.”
“Không sao, tôi có dự phòng! Ha ha……” Hạ Úc Huân đắc ý mà từ
trong túi móc ra một cái kính đen vừa xấu vừa khoa trương.