tiếng, khoanh tay trước ngực, “Học tỷ tha mạng! Em bán mình không bán
nghệ!”
Mà phản ứng của Hạ Úc Huân cư nhiên là càng thêm cẩn thận mà đánh
giá nam sinh kia, “Cắt, có cái gì đẹp? Mặc nhiều như vậy!”
Lúc đó, nam sinh chỉ mặc một cái quần cộc.
Mà cậu lúc ấy theo bản năng đem người tùy tiện kia ôm vào lòng mình,
nói: “Hạ Úc Huân, không được nhìn!”
Nhớ tới một màn vừa rồi, Nam Cung Mặc lại đỏ mặt.
Nếu Hạ Úc Huân nhìn thấy cậu hiện tại như vậy, nhất định lại muốn nói,
“Tôi không đỏ, cậu đỏ cái gì mà đỏ!”
Ai…… Chú nói một chút đều không sai, người này nào có nửa điểm cảm
giác là phụ nữu a!
“A ——”
Đột nhiên, cửa nhà ăn, một nữ sinh trên mặt có tàn nhang hét lên một
tiếng, lúc sau lại hét lớn một tiếng, “Oa! Mau xem mau xem! Bên kia có
soái ca, rất đẹp trai a!”
Một nữ sinh mặt búp bê khác sao hiện đầy trong mắt, kích động vạn
phần, nói: “Thật sự ai! Trời thấy còn thương! Từ khi Âu học trưởng đi rồi
tôi đều sắp không có nơi gửi gắm tinh thần!”
Đối diện nhà ăn, một nữ sinh cao cao mắt nhìn ra xa, nói: “Soái ca soái
ca! Soái ca ở nơi nào?”
“Nơi này nơi này! Mau gọi điện thoại thông báo cho lão Tứ lão Ngũ lão
Lục!”