Nam Cung Mặc bên cạnh lo lắng nói, “Chú, sắc mặt cô ấy không tốt
lắm!”
Âu Minh Hiên cũng cảm thấy không quá thích hợp, uống nhiều rượu như
vậy, mặt cô lại trắng bệch, một tia huyết sắc đều không có.
“Bảo bối, ngoan, đem rượu cho anh! Chúng ta không uống được
không?” Cứng không được, Âu Minh Hiên đành phải dùng tới mềm.
Hạ Úc Huân lập tức đem ly rượu ôm vào trong lòng, vẻ mặt cảnh giác
mà nhìn Âu Minh Hiên.
“Hình như vẫn không được, nếu không, như vậy……” Nam Cung Mặc
tiến đến bên tai Âu Minh Hiên nói nói mấy câu.
“Vậy có thể được không?” Âu Minh Hiên nhướng mày.
“Được được, cô ấy vừa uống say ngẩn ra, nhất định không phát hiện ra.”
Nam Cung mặc cam đoan nói.
Vì thế, hai người bắt đầu giống như vô tình mà huýt sáo.
“Ưm…… Em đi toilet……” Hạ Úc Huân muốn đi tiểu, nhíu mày lảo đảo
mà đi rồi.
Cơ hội tới!
“Mau mau mau!”
Âu Minh Hiên cùng Nam Cung Mặc hai người yêu cầu nhân viên phục
vụ một chai nước khoáng, sau đó luống cuống tay chân mà đem rượu của
Hạ Úc Huân đổ ra, tất cả đều đổi thành nước.
Toilet.