“Kia kia kia…… Vậy xem như tôi một đại nam nhân cầm cả trăm bong
bóng tiểu trư hồng phấn , lanh lảnh càn khôn rõ như ban ngày xuyên qua
mười mấy con phố đưa tới cho người đi!” Lương Khiêm có chút tự sa ngã
mà nói lý do.
Hướng Viễn bên cạnh quả thực tuyệt vọng, nhỏ giọng nói, “Lương
Khiêm, anh cái này gọi là lý do sao?”
Hạ Úc Huân cúi người sờ sờ đầu Lương Khiêm, nói: “Tiểu trư hồng phấn
rất đáng thương.”
Lương Khiêm ánh mắt sáng ngời: “Vậy lý do này……”
Hướng Viễn khẩn trương không thôi: “Ngài vừa lòng chứ?”
Hạ Úc Huân gật gật đầu, “Đi thôi!”
Thẳng đến khi Hạ Úc Huân đi theo bọn họ ra rất xa, Âu Minh Hiên cùng
Nam Cung mặc đều thật lâu mới hết thẫn thờ.
“Cô ấy vẫn đi……” Âu Minh Hiên dựa vào, vô lực mà nhắm hai mắt.
Nam Cung Mặc nhún nhún vai, nói: “Cô ấy chỉ là yêu cầu một lý do,
mặc kệ lý do là gì, cuối cùng kết quả đều là, cô ấy sẽ đi.”
“……” Âu Minh Hiên vô pháp phản bác.
“Hiện tại đi đâu?” Nam Cung Mặc lang thang không có mục tiêu mà lái
xe hỏi.
Âu Minh Hiên mệt mỏi xoa xoa ấn đường, “Đưa tôi đi một nơi.”
Nửa giờ sau.