“Ai nói con không cần người! Ba, người có biết hay không, trước kia bất
luận con làm chuyện gì, bất luận con ở bên ngoài chịu bao nhiêu ủy khuất,
con một chút đều không sợ hãi, bởi vì con biết, phía sau con còn gia đình
vĩnh viễn đều bất biến.
Bạn bè, tình yêu, quyền lợi, tiền tài, cho dù con mất hết, con vẫn còn có
người! Bởi vì có người, con mới dám không kiêng nể gì mà gặp rắc rối như
vậy, bất chấp súng đạn chạy về phía trước……
Người đi rồi, con phải làm sao bây giờ? Nếu con chạy trốn quá xa, tìm
không thấy đường về nhà, ai sẽ dẫn con về nhà?” Cô giống như đứa bé sợ
lạc đường, gắt gao nắm chặt góc áo cha mình.
“Úc huân……” Hạ Mạt Lâm run rẩy mà vuốt ve tóc cô.
Ông thật vất vả mới hạ quyết tâm nói mọi thứ với cô là tốt nhất, nhưng,
nhìn cô ở trước mặt ông khóc đến thương tâm như vậy, ông không thể
không do dự.
“Ba, đùng như vậy được không? Cho dù người không phải ba ruột của
con, nhưng người vẫn là người ba duy nhất của con!”
Cô biết, biết ba cô khẳng định cũng luyến tiếc chính mình, nếu không
ông sẽ không thương tâm khổ sở như vậy, mẹ chết, ba là người thân duy
nhất của cô, đồng thời, cô cũng là người thân duy nhất của ba cô!
Úc huân, có những lời này của con, ta liền cái gì đều không cần. Hạ Mạt
Lâm than nhẹ một tiếng, “Con không muốn biết ba ruột con là ai sao?”
Hạ Úc Huân căm giận mà nói, “Không muốn, mặc kệ hắn là ai, quá khứ
hai mươi ba năm hắn không xuất hiện, cuộc sống tương lai của con càng
không cần hắn nhúng tay.”