BABY THƯỢNG HẢI - Trang 286

Quả thực tôi rất muốn tìm một người để gánh lấy mọi chuyện. Như
vậy tôi sẽ có một mục tiêu để hận thù, để xé nát.

Tôi khẩn cầu anh, đe dọa anh, ném vỡ đồ đạc, bỏ nhà ra đi.

Nhưng tất cả đều vô dụng. Anh vẫn nở nụ cười trong sáng và oán
hận, nói: “Coco, dù em làm bất cứ điều gì, anh cũng không trách
em. Anh yêu em, Coco, hãy nhớ lấy, hãy nhớ lấy điều đó”.

Cuối cùng một hôm, tôi đành phá lời hứa với anh, kể cho mẹ anh

về tình hình thực tế của anh. Trong điện thoại, tôi nói mình đã sợ
hãi tới cực điểm, Thiên Thiên đang đi vào một ranh giới nguy hiểm,
anh có thể rời bỏ tôi bất cứ lúc nào.

Vừa đặt máy xuống không lâu, Connie lao tới căn hộ của chúng

tôi, mặt mũi trắng bệch.

“Thiên Thiên”, bà thử cười dịu dàng với anh, nhưng các nếp nhăn

trên mặt bà như muốn khóc, trông già nua hẳn. “Mẹ xin con, mẹ
biết suốt đời này đã làm nhiều chuyện sai lầm. Trong đó cái sai
lớn nhất là mẹ không nên rời xa con suốt mười năm qua. Suốt thời
gian dài như vậy, mẹ không ở bên con. Mẹ là một bà mẹ ích kỷ....
Nhưng, nhưng giờ đây chúng ta đã ở bên nhau. Chúng ta có thể bắt
đầu lại từ đầu. Con hãy cho mẹ và cho cả con một cơ hội, được
không? Nhìn con như thế này, mẹ thực sự đau lòng hơn cả chết...”.

Thiên Thiên đang xem tivi, quay lại nhìn bà mẹ đang thất sắc

ngồi trên salông, “Bà không cần phải khóc”, anh nói bằng giọng
thương hại, “Dù sao mười năm qua sống cũng rất hạnh phúc, sau
này bà vẫn sống hạnh phúc. Tôi không phải là vấn đề chết người
gì của bà, không phải là trở ngại hoặc bóng tối che mất cuộc sống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.