thuỳ não, thể thuỳ não lại chịu sự chi phối của kích thích tố do gò não tiết
ra. Còn tế bào nội tiết của thần kinh điều khiển việc bài tiết kích thích tố
hoạt động như thế nào, chịu sự chi phối như thế nào của trung khu thần
kinh cao cấp hơn, đến nay người ta còn được biết rất ít. Nhưng qua trình
bày đơn giản nói trên có thể thấy chắc chắn hoạt động của thần kinh đại
não có một tác động nào đấy. Nói một cách khác ý thức tình dục của con
người chắc chắn có tác dụng định hướng hành vi tình dục: Điều này đã
được chứng thực qua thực nghiệm. Cắt bỏ tinh hoàn của một cậu bé chưa
đến tuổi dậy thì, nếu không được tiêm kích thích tố tình dục thì nó sẽ không
có khả năng làm tình. Nếu làm hỏng bộ phận sinh dục của một chàng trai
đã trải qua chuyện làm tình thì vẫn còn duy trì được ý muốn làm tình trong
khoảng 20 năm nữa. Nếu thắt ống dẫn tinh của nam giới, căn cứ vào thực
nghiệm đối với nam giới của Fenik, tình dục không hề bị ảnh hưởng gì.
Nhưng có nhiều nam giới sau khi thắt ống dẫn tinh đều có cảm thấy tác
dụng bị suy giảm, nếu là bị buộc phải thắt thì sự suy giảm này còn mạnh
hơn nhiều. Do đó thấy thể nghiệm và cảm thụ của con người về hành vi
tình dục có chỗ rất khó đánh giá.
Chúng ta hãy trở lại câu chuyện về Liễu Hạ Tuệ. Giải thiết quả thực Liễu
không vượt rào với cô gái nhưng ông có ý nghĩa vượt rào không? Chúng ta
khó mà dò đoán được cổ nhân nhưng cứ suy đoán theo thường tình thì
khẳng định ông ta không thể lòng lạnh như băng, không hề có chút tơ
tưởng nào bất chính trong đầu, chẳng riêng ông Liễu mà đến thánh Jerome
đã khổ công tu hành trong vùng sa mạc hoang vắng cũng còn có lúc tơ
tưởng được một bầy gái tơ bao vây quanh mình. Ông nói: "Ngọn lửa tình
dục đã bốc lên ngùn ngụt từ trong thân thể hầu như đã khô đét như xác chết
của tôi”. Jerome tuy hưng phấn lửa tình nhưng vẫn không buông thả vì ông
ta sợ bị tống xuống địa ngục. Liễu Hạ Tuệ tuy cũng có tơ tưởng này nọ
nhưng vẫn không làm điều gì bậy bạ vì ông ta cho rằng người quân tử cần
giữ thân trong sạch như ngọc quý.
Tất nhiên trên đây là sự suy luận lôgic của chúng tôi mà thôi. Trong tiểu
thuyết “Marva" của Gorki ta còn thấy một trường hợp chân thực hơn nữa.
Marva là một phụ nữ rất phóng đãng đĩ bợm, thường ăn mặc hở hang, để lộ