Không phải là ảo giác.
"Lúc này không phải nên cho ông xã của mình một cái ôm sao? Ngẩn
người cái gì, hả?" Bạch Thắng hơi nghiêng đầu, lại gần Quý Nghiên, nhếch
môi.
Ánh mắt Quý Nghiên chớp động, đột nhiên phản ứng kịp."Thật sự là
anh. . . . . . Tiểu Bạch. . . . . ." Giọng nói khó nén kích động, cô nhào tới ôm
chặt lấy anh, khóe môi Bạch Thắng giương lên thành đường cong, vững
vàng tiếp được.
"Thật sự là anh. . . . . ."
"Anh đã giúp em xin nghỉ phép nửa tháng."
"Hả?" Giọng điệu nghi ngờ.
Bạch Thắng: "Em theo anh trở về một chuyến."
Tay Quý Nghiên chống đỡ trên ngực của anh, thân thể thoáng cùng anh
tạo ra chút khoảng cách. Hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Có chút chuyện."
Trong lòng Quý Nghiên hồi hộp một chút.
"Yên tâm, không phải chuyện người nhà, cũng không phải là Cục Quốc
An ."
"Vậy thì tốt." Quý Nghiên thở phào nhẹ nhõm.
Cô còn tưởng rằng. . . . . .
"Vậy rốt cuộc là chuyện gì à?" Quý Nghiên nằm ở trên giường, suy nghĩ
một chút vẫn không nhịn được hỏi.