cười vui vẻ. “Nghiên Nghiên, lại đây!” Lữ Mỹ dịu dàng nói.
Một câu nói rất bình thường nhưng đã khơi dậy cảm giác thân thiết đã
lâu không gặp của cô. Như lúc còn bé khi tan học, cô về đến nhà, bà cũng
cười và nói với cô: “Nghiên Nghiên, về rồi à! Đi học cả ngày mệt không?
Có cơm ngay đây.”
Quý Nghiên nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Đi tới cạnh giường, đặt hộp giữ ấm lên tủ đầu giường, vừa múc canh ra
vừa nói: “Con hầm canh cho mẹ.”
Nụ cười của Lữ Mỹ càng sâu hơn. “Tốt quá! Đã lâu mẹ chưa được nếm
tay nghề của Nghiên Nghiên rồi.”
Khó có được khoảnh khắc thanh tịnh này, Lữ Mỹ thức thời không nhắc
tới những người khác. Quý Nghiên ngồi với bà một lát, nói vài câu.
Tâm trạng của Lữ Mỹ luôn rất tốt, dặn dò Quý Nghiên phải tự chăm sóc
mình thật tốt. Bà lại hỏi thăm về Bạch Thắng, vừa nhìn liền biết là con nhà
không tầm thường, diện mạo cũng tốt. Quan trọng nhất là tốt với Quý
Nghiên, bà cũng mừng cho cô.
Thời gian cứ không nhanh không chậm mà trôi qua như thế. Hai ngày
này Quý Nghiên không có việc gì, ngược lại còn bận bởi chuyện thực tập
của Mộc Tây. Chiều hôm đó, Quý Nghiên ở nhà một mình, ngồi trong
phòng khách lên mạng. diễ
ღn。đàn。lê。qღuý。đôn Vì có liên quan tới Vu Tư
Ngọc nên cô bắt đầu chú ý tới chuyện của làng giải trí. Trước kia cảm thấy
nơi này rất phức tạp, không ngờ cái vòng luẩn quẩn này còn phức tạp hơn
cô nghĩ. Để có được bát cơm thì không thể tránh khỏi chuyện giành giật.
Người đấu tranh vì thần tượng của mình không phải ít. Nhìn những bình
luận cực kỳ khó coi, Quý Nghiên chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình
nảy lên thình thịch.