"Thủ lĩnh, nhanh lên một chút, chị dâu giống như sắp không chịu nổi."
Âm thanh Sương lần nữa truyền đến.
Bạch Thắng không kịp nghĩ cái khác, nhanh chóng trở lại bên người Quý
Nghiên, đem ôm cô ngồi vào trong lồng ngực mình, thân thể Quý Nghiên
nóng bỏng, khó chịu nhích tới nhích lui, Bạch Thắng hôn một cái lên trán
của cô, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, là anh."
Quý Nghiên nghe được âm thanh này, quả nhiên ngừng động tác, vẫn tìm
cái tư thế thoải mái, hai tay ôm cổ Bạch Thắng.
Bạch Thắng lạnh lùng nhìn lướt qua boong thuyền hỗn loạn không chịu
nổi, người nằm ngổn ngang bị không ít thương, tuyệt đại đa số đều người
của Ngôn Quyết. Bọn họ khẳng định không ngờ Bạch Thắng tìm tới nhanh
như vậy, căn bản không có phòng bị, Bạch Thắng ôm Quý Nghiên, dẫn đầu
đi về phía thang dây. Trầm giọng nói Sương một tiếng: "Trở về."
Sương lĩnh mệnh, báo cho mọi người biết một cái, tất cả mọi người
nhanh chóng trở lại trên máy bay.
Một khắc sắp sửa bước lên thang dây, Bạch Thắng đột nhiên dừng cước
bộ một chút, Sương vừa lúc đi tới bên cạnh anh, cũng không quay đầu lại
nói: "Nổ."
Sau đó liền lên máy bay.
Sương đi theo Bạch Thắng nhiều năm như vậy, đối với tâm tư của anh
hiểu rõ vô cùng. Cánh quạt khởi động, máy bay chiến đấu thành hàng bay
khỏi Đông Hải, chỉ có một trận, nhưng dừng lại chốc lát.
Ngôn Quyết nhíu lại mi, đột nhiên có loại dự cảm xấu.
Một