"Không có việc gì, anh giúp em."
Âm thanh mát lạnh êm ái ở bên tai cô vang lên, Quý Nghiên không nói
gì, cũng không còn phản kháng nữa, ngoan ngoãn rúc ở trong ngực của
anh. Không biết là bị lời nói của anh trấn an hay không có hơi sức nói nữa.
Ý thức của cô càng ngày càng mê loạn, ngược lại càng ngày càng nhiều
khát vọng, như thủy triều đánh tới, mãnh liệt bao phủ cô.
Thân thể trẻ trung không ngừng ma sát thân thể Bạch Thắng, cô gái
thanh thuần giờ khắc này hóa thân thành nữ thần xinh đẹp, môi đỏ tươi,
không tự chủ được hôn lên hầu kết Bạch Thắng.
Bạch Thắng nhất thời dừng bước chân, giữ chặt thân thể của cô, cắn
răng, bức người cố nén dục vọng. Đợi nước lạnh thoát đi, anh lần nữa thay
nước nóng, ánh mắt tối tăm đè nén một cỗ nhiệt lượng miệng mỏng thở ra.
Rốt cuộc, trong bồn tắm dâng lên khí nóng.
Bạch Thắng đem Quý Nghiên bỏ vào, mình cũng cởi hết quần áo ra,
chân dài bước vào, vừa mới ngồi xuống, nước trong bồn tắm lập tức tràn ra
ngoài. Rào rào chảy tới trên đất, thủy triều cuồn cuộn, toàn bộ không gian
cũng tràn đầy hơi thở mập mờ.
"Ô ô. . . . . ."
Anh rốt cuộc không hề nhẫn nại nữa, đưa tay ôm cô vào trong ngực, môi
liền hôn lên, miệng nóng môi lưỡi quấn quít, một thân lửa nóng nâng lên.
Tay của anh linh hoạt ở thân trên cô, cảm giác khó chịu trên người Quý
Nghiên nhất thời chậm rãi một chút. Cô giống như người ở gần vách đá
bỗng tìm được đường ra, đôi mày thanh tú giãn ra. Tay trắng nõn theo bản
năng vòng lên ôm lấy thân thể gầy gò của anh.