nhẹ nhõm. Cô thấy phía trước sau đều có một cánh cửa sổ, cửa sổ không
phải đóng chặc, Quý Nghiên cố đè khẩn trương trong lòng xuống, đồng
thời không ngừng làm công tác tư tưởng cho mình.
Chỉ có thể cầu nguyện não những người này đơn giản một chút!
Thật là giờ phút khảo nghiệm vận may.
Cô nhắm mắt lại, nắm trong tay cục đá kia, vẫn rất khó khăn xuống tay,
ngược lại càng nắm càng chặt, lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi. Càng rối
rắm, đầu óc càng trướng thấy đau, ngay cả năng lực bình tĩnh suy tính đều
đau đớn, huyệt thái dương thình thịch nhảy, hoảng hốt thêm phiền não,
khiến cả trái tim Quý Nghiên cũng bắt đầu xao động lo lắng.
Cô bức bách mình không do dự nữa, nhắm ngay cơ hội, ném cục đá ra. . .
. . .
Đông ——
"Âm thanh gì?"
Quả nhiên, mấy người vừa nghe đến âm thanh lập tức ngừng đánh bài,
cầm lấy súng chạy thật nhanh đến phía trước cửa sổ tra xét. Ai ngờ lúc này
bên ngoài cửa sổ người gác cửa cũng ngó vào trong nhìn qua, tầm mắt mấy
người chống lại, người gác cửa nọ mặt không chút thay đổi giơ cục đá với
bọn họ mà nói: "Từ bên trong bay ra ngoài."
"Cái gì?" Sắc mặt mấy người đồng thời biến đổi, cùng nghiêng đầu nhìn
về phía bên trong nhà, cái ghế trống rỗng, dây thừng bị tháo bỏ ném xuống
đất, đâu còn bóng dáng của Quý Nghiên?
"Mẹ nó!"