Cô vừa dứt lời, đã có người lái xe tới đây. Hộ vệ hộ tống họ đi tới xe, cửa
xe mở ra, Tôn Nhu dẫn đầu lên xe, Quý Nghiên theo sau.
"Thật xin lỗi, nếu như không phải là vì cứu tôi, cô cũng sẽ không bị
thương! Bạch thiếu gia mà thấy, tôi cũng không biết nên nói thế nào với
hắn." Tôn Nhu nắm tay Quý Nghiên đỏ thành một mảnh, cau mày thật chặt,
nghe nói Bạch thiếu gia vô cùng cưng chiều vị hôn thê này, kết quả người
ta mới vừa cùng cô ra ngoài, liền xảy ra chuyện như vậy, Tôn Nhu mặt mày
lộ ra lo lắng.
Quý Nghiên an ủi cô nói: "Không sao, anh ấy sẽ hiểu."
"Là tôi suy tính không chu đáo, tôi không biết bọn họ sẽ ở siêu thị
Rayane sắp xếp tay súng bắn tỉa, nếu không tôi đã không đồng ý với cô
cùng theo tôi đi ra. Tôi nên nghĩ tới. . . . . ." Âm thanh Tôn Nhu cùng với
người của cô giống nhau, rất đẹp rất êm tai. Còn mang một ít cô gái Giang
Nam mềm mại, là đàn ông nghe xong, cũng không nhịn được muốn che
chở cô. Nhất là ánh mắt của cô, lúc vô tội thật rất vô tội, dường như thiên
sứ chọc người thương yêu.
Quý Nghiên càng thêm sẽ không trách tội ở trên người cô.
Cô ngược lại, theo trong lời nói Tôn Nhu tìm từ then chốt, không nhịn
được nói: "Bọn họ? Đàm phu nhân biết là ai muốn ám sát cô sao?"
Như thế nào nghe ý tứ của Đàm phu nhân giống như thường bị người ám
sát?
Tôn Nhu trầm ngâm.
Quý Nghiên nhìn nét mặt của cô, cảm thấy mình xen vào việc của người
khác rồi. Không khỏi nói: "Xin lỗi, tôi là không phải có chút hỏi hơi
nhiều?"