“Chuyện xưa này thật rối rắm.” Quý Nghiên không hiểu. “Thích một
người, như thế nào cũng phải cảm nhận được chứ, tại sao phải đợi đến lúc
mất đi mới biết?”
“Nguyên nhân là do thân phận.”
Quý Nghiên không hiểu nhìn Bạch Thắng. “Bây giờ cô gái ấy ở cùng với
thần bảo vệ kia sao?”
“Ừ.”
Quý Nghiên thở dài, nắm tay Bạch Thắng, mười ngón tay đan xen vào
nhau. “Rốt cuộc biết tại sao nhiều người như vậy đều nói hai người ở chung
một chỗ không dễ dàng, không phải chỉ cần anh yêu em và em cũng yêu
anh, mà còn cần đến duyên phận, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó mà đến
cuối cùng bỏ lỡ, cũng là một chuyện rất khổ.”
“Em vừa mới nói cái gì?” Bạch Thắng nhíu mày.
“Rốt cuộc biết tại sao………” Quý Nghiên cho rằng anh không nghe rõ,
chuẩn bị lặp lại theo bản năng.
Bạch Thắng lắc đầu. “Không phải câu này, bỏ qua trước mặt.”
“Cái gì bỏ qua trước mặt?” Quý Nghiên nháy mắt, đem lời nói vừa mới
nói nhớ lại trong đầu một lần nữa, trong miệng cũng không tự chủ nói ra.
“Anh yêu em, em cũng yêu anh, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó cuối
cùng bỏ qua………”
“Ừ, phía sau của câu anh yêu em.”
“Em yêu anh.” Quý cô nương thoải mái nói.
Không một chút nào nhận thấy người khác có thâm ý khác, Bạch Thắng
nhếch môi, lộ ra một nụ cười vui thích.